Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

...

anh ah, em hôm nay là nhờ 1 người khác mới biết được tin về người đó, 1 người khác, người mà ngay cả tên của người đó cũng còn chưa biết, cư nhiên lại nói cho em biết tin về người đó, lòng em tự nhiên cảm thấy rất nặng nề.

đã xa nhau lâu đến thế rồi ư, xa đến thế rùi ư, đã là không thể với tay được nữa rùi.

hôm nay lên facebook mò mờ mắt mới ra người đó, vẫn xinh tươi và đáng yêu lắm, vẫn là những con người đó bên cạnh, vẫn như những gì ngày trước cho em coi, chỉ là, lần đầu tiên em thấy phân vân...không biết để em ở chỗ nào rồi.

đối với người đó, đối với 1, 2 người nữa luôn có niềm tin là chỉ cần trong tim em còn có họ, trong tim họ cũng nhất định sẽ để 1 chỗ cho em, nhưng thực sự, thực sự cứ từng người từng người 1 làm em lo lắng.

em ghét facebook...

khi người ta có thể gặp nhau tràn lan trên ý, em cứ nhiên 1 chỗ cũng không có, cuối cùng lại về lủi thủi chút uất ức ở đây, em không muốn như thế. Em không muốn em cũng giống như bao nhiêu người lan tràn trên list friends ý, em không muốn mình giống như họ, em muốn 1 chút riêng tư, muốn 1 chút đọc chiếm nhỏ bé, chỉ cần như là 1 bức ảnh người khác không có mà em có, 1 điều người khác không biết mà em lại được ưu tiên kể cho nghe, em chỉ muốn thế, chir muốn mỉm cười hiểu rằng trong lòng họ em đặc biệt hơn 1 chút, nhỏ bé cũng được, không cần thường xuyên nghĩ đến, không cần luôn ghi nhớ trong đầu, chỉ cần 1 chỗ riêng biệt chút thôi anh ah.

em đâu cần quan tâm quá nhiều, cũng đâu dám mong ôn tồn chăm sóc, đâu dám nghĩ đến cưng chiều cùng an ủi, em chỉ cần 1 chút, 1 chút để ý thui, 1 chút để cho cái con người hay tự kỷ như em, để cho cái con người thèm khát được yêu thương và vô cùng sợ bị bỏ rơi như em cảm thấy an tâm 1 chút, cảm thấy được động viên vì biết trong lòng họ có mình. Em chỉ là cần và dám mong 1 chút nhỏ bé ấy thui, tại sao lại không được như thế.

lần trước cũng rơi nước mắt vì mấy tấm hình trên face, vì không ngờ người bạn đó, người em từng ôm trong tay những ngày năm ấy, người em vẫn luôn muốn dựa vào, người như thế trong tim em vẫn thế nhưng mà đột nhiên nhìn những tấm hình đó, người đó kẻ mắt, đánh phấn em lai thấy rất ngỡ ngàng, là em vẫn ở đây, thủy chung trước sau như thế, nhưng người ta lại cứ bước đi, không nhìn em, cũng không muốn biết em ở đâu, những lúc bên những người mới đó có biết là còn có em không.


rùi hôm nay cũng thế, nhìn thế giới không có em của người đó, cư nhiên em không biết đã rơi đi đâu mất rồi. có còn nhớ đã nói với em mình như soulsister hay không, có còn nhớ nói em là babie duy nhất của người đó, em chỉ cần 1 cái emotion, 1 vài lời offmess vội vàng cũng đc, chỉ cần chịu khó reply lại cho em 1 tin nhắn...em có đáng thương quá không anh. Em với người đó chưa bao h dám mong ngọt ngào, nũng nịu, chỉ mong có thể như trước thỉnh thoảng gọi em ngoài yahoo, share cho em vài tấm ảnh, đôi lần trả lời tin nhắn của em...Em trong yêu thương vẫn mang 1 chút tủi thân sợ hãi anh ah, sợ hãi nên chỉ dám nói những lời này trên cái chốn hoang vu hẻo lánh, chỉ có em với anh này, không biết người đó có còn nhớ chỗ này không nữa, em không dám nói đâu, em sợ người đó giận, người đó dù em có mò mẫm cả đời thì cũng vẫn như anh vậy, không tài nào hiểu được, chỉ là yêu thương thì vẫn mãi nguyên vẹn thôi, em sợ, sợ ngay cả cái quyền được mong chờ tin nhắn hay offline cũng không còn nữa, sợ người ấy sẽ không phải là vô tình nữa mà là cố ý để em vào 1 nơi khác xa xăm.

em vẫn nghĩ, mình có lẽ vẫn là phù hợp với những nơi như thế này hơn, cô độc 1 chút, bình lặng 1 chút, riêng tư 1 chút, yêu thương mà đòi hỏi quá nhiều cũng sẽ biến dạng phải không anh.

em có đôi lúc nghĩ, mình với anh có lẽ cũng cứ nên như thế, có lẽ 1 chút xa xăm không với tới này lại làm mình lâu bền bên nhau, ngày người ta vào nam rùi thấy anh, em chỉ ngồi ngoài ban công khóc như mưa, ngày ngưới ta thẫn thờ chở về, em chỉ thấy mình có thêm động lực, thấy mình yêu thương anh vô hạn, lan tràn trong tim. em sẽ chẳng bao giờ có anh, cũng sẽ là chẳng bao giờ mất anh, cảm giác an tâm cùng yêu thương, dựa dẫm ngày 1lớn này vẫn là chỉ có anh trao cho em mà thui. cuối cùng sau ba nhiêu đau thương phải chịu đựng, em vẫn là về đây dựa dẫm vào anh, tìm 1 chút yêu thương cho riêng mình để bước tiếp, Jae Joong thật sự cảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn vì đã hiện diện trong cuôc đời này, cho em được yêu anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét