Mấy hôm nay em không nghĩ đến việc mình thích ở HN hay HP nữa, mà em
nghĩ, em có thể ở đâu? Em cũng không nghĩ bố mẹ không tin tưởng em hay bố mẹ
quá cẩn thận nữa. Có lẽ em tin em không đủ sức để rời vòng tay bố mẹ rồi anh à.
Em thấy sợ.
Em của 22 năm trước luôn luôn là con ngoan trò giỏi, luôn được bố mẹ bảo
bọc, bạn bè yêu quý, người lớn khen ngợi. Đấy là vì em chỉ quanh quẩn trong
trường học, làm gì cũng có bố mẹ sau lưng. Giờ vừa bước chân ra khỏi trường học
em đã nhận thấy mình kém cỏi, ngô nghê đến như thế nào. Mới tự đi được nửa bước
em đã bị thương rồi anh à.
Em của thời gian trước, nuôi trong mình rất nhiều ước vọng to lớn, tràn
ngập tự tin và ý nghĩ mình có thể làm được mọi việc, có thể hiên ngang, rực rỡ
đi giữa đường lớn. Nhưng giờ thì khác rồi. Mẹ bảo em của thời gian gần đây
không giống em của lúc trước, không còn khí thế của người có thể làm được việc
này việc kia nữa, mẹ buồn lắm. Em cũng thấy thế anh ah, em nghĩ có lẽ là ảo
giác vây quanh em quá lâu, khiến cho cả mọi người và cả chính em nữa mộng tưởng
em có thể làm được việc này việc kia. Nhưng giờ, em bi quan lắm. Lúc trước khi
phải chọn lựa sẽ ở đâu, sẽ làm gì, em chỉ đơn giản suy nghĩ, em thích làm gì,
em thích ở đâu, ở đâu sẽ vui hơn, thích hơn mà không nghĩ đến em có thể làm
được gì, đủ sức ở đâu. Nhưng thôi, nhận ra được là tốt phải không anh, sẽ chấp
nhận và dần thích nghi với thực tại.
*ôm anh*