Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Đêm dài

Anh ah, ngày mai nữa thôi là em sẽ rời khỏi đây, chẳng biết có quay lại nữa không, quay lại như thế nào, với mục đích gì nữa. Rời đi là tốt, xấu đến đâu em cũng chưa xác định được rõ ràng, đành phải đợi thời gian thôi Anh ah. Nhưng dù sao, ngày mai cũng sẽ kết thúc một giai đoạn trong cuộc đời em, một giai đoạn với những trải nghiệm, những suy nghĩ, những điều mắt thấy tai nghe, những sự việc, con người mà em sẽ không thể nào quên.

Thời gian này đã lơ là Anh thật nhiều, có lẽ trong sáu năm yêu thương Anh, chưa khi nào xa Anh đến như vậy, chẳng thể ngày nào cũng ngồi hàng giờ  nhìn ngắm Anh, thậm chí đã bỏ qua thật nhiều sự việc, nhiều ngày không nhìn Anh. Anh ah, như vậy là yêu Anh vơi đi rồi sao, rồi sẽ như thế mà xa nhau đúng không? Em cũng không biết nữa, đã từ lâu rồi em không tự hỏi những câu hỏi như, em yêu Anh hay không, yêu Anh như thế nào, yêu Anh đến đâu, đến bao giờ... Vẫn là thực tại quan trọng hơn, em vẫn muốn được nhìn thấy Anh mỗi ngày, vẫn muốn quan tâm Anh, vẫn đau lòng thắt ruột với những khó khăn của Anh... chỉ thế thôi có đủ không Anh? Sau này, có lẽ sẽ chẳng thể yêu Anh như đã từng, yêu Anh như cô bé mười tám đôi mươi vô tư lự, sống trong tình yêu thương của mọi người và yêu Anh điên cuồng. Bây giờ trong đầu em phải chứa cả những thứ khác, ngoài Anh , những thứ không muốn để chung một chỗ với Anh, thậm chí cảm giác cũng đã sứt mẻ đi đôi chút rồi. Anh ah, tình yêu của những  năm tháng khác nhau sẽ khác nhau, em của mười tám đôi mươi, với em của hai mấy, ba mấy nhất định khác nhau rất nhiều, nhưng trái tim này chân thành nói với Anh một điều, dù bao nhiêu năm tháng có trôi qua, dù bao nhiêu chuyện bao nhiêu người đến rồi đi, suốt cả cuộc đời em cũng không bao giờ quên Anh. Những năm tháng khác nhau, yêu Anh theo những cách khác nhau, nhưng tuyệt đối là thành thật, chân tình, Anh mãi là tuổi thanh xuân của em, yêu Anh.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét