Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

hôm nay, em nhớ ra rằng dạo này, thời gian dành cho anh đã ít đi rất nhiều, bận rộn mọi việc, sờ đến máy tính là luận văn, công việc, tương lai... thế là...lơ là mất anh. Em hốt hoảng nghĩ, chắc có lẽ sau này, sẽ cứ thế mà xa nhau.


hôm nay, em bật CielJJ, ngỡ ngàng nhận ra, em bỏ lỡ fanmeeting ở Thượng Hải, qua mất 2 ngày lận... nếu đang ở một mình, em nhất định đã khóc rồi.


hôm nay, thấy cái tweet: "Haha, tôi tăng cân rồi này" thế là... miệng thì phì cười mà nước mắt không kìm được, cuối cùng lại rơi.


vẫn là anh, là anh, vẫn chỉ có thể là anh.



cuộc sống của em đã khác nhiều lắm rồi anh ạ, mọi thứ, mọi thứ, cuốn em đi. Ngay cả thời gian để buồn, để khóc cũng không có chứ đừng nói đến những lúc một mình, thong thả, vu vơ. Có những lúc rất muốn buông tay, vì khó khăn, vì sĩ diện... những lúc ấy, điều em luôn lặp đi, lặp lại trong đầu chính là ý nghĩ, để có được ngày hôm nay, anh đã trải qua những điều còn vất vả hơn thế rất nhiều, đã đi bộ đi làm, đã dậy sớm, đã nhịn đói, đã bán máu, đã ăn cả thức ăn thừa của khách... em nghĩ như thế và tự động viên bản thân cố gắng, cố gắng hơn nữa.


anh, Jae Joong, Jae Joong, Jae Joong ah... sau này có thể sẽ khó bên anh theo cái cách của một fangirl, sẽ khó có thể ngày ngày nhìn thấy anh, khó có thể đắm mình trong giọng hát và suy tưởng về anh... nhưng anh ah, anh... em tin, cho đến bây giờ yêu thương vẫn chưa từng phai nhạt. Có thể con đường sẽ khác, nhưng "nếu đó là yêu thương, thì dù ở đâu, dù bao lâu, dù như thế nào... vẫn chỉ có thể là yêu thương mà thôi"


yêu anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét