Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013



Khi ta yêu quý ai đó, tức là ta trao cho ho quyền làm tổn thương ta. Bởi bất cứ lời nào họ nói, cũng có thể khiến ta vui hay buồn, hạnh phúc hoặc tổn thương.




{ Những mùa hoa bay đi - Lynh miêu }

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Viết cho những người đi qua cuộc đời...

Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.

Về những người đi qua cuộc đời…

Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.

Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.

Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?

Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?

Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…

Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.



Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng… Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?

Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.

Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.

Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Đời thì rộng lớn
Lòng người thì chật
Nỗi nhớ thì dài
Anh thì xa
Người dưng thì lạ
Em thì cô đơn .....

Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

Tình cảm không phải là chiếc công tắc, thích bật thì bật thích tắt thì tắt.


Tuổi trẻ và nhiệt huyết ... đời người có được vài lần đắm say?
Có đôi khi, người đề nghị chia tay với bạn mới là người yêu bạn nhất.

Người hy vọng bạn sẽ buông tay họ mới là người quan tâm bạn nhất.

Người theo đuổi bạn đột nhiên không tin tức mới là người làm bạn bâng khuâng nhất.

Người rời xa bạn trong im lặng mới là người làm bạn luyến tiếc nhất.

Trong cuộc sống có đầy những mâu thuẫn mà chúng ta phải cố gắng vượt qua. Tình yêu bất quá không phải là trò chơi mà hai người bên nhau thì có thể kết thúc được. Đôi khi, tình yêu chính là lúc bạn nhớ nhung mong ngóng nhất nhưng lại phải đau khổ mà rời xa...

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Anh

Anh ah, Jae Joong ah, ngoài anh ra em đã nói yêu với người thứ 2 rồi, đã yêu một người nữa ngoài anh rồi. Anh sẽ vui cho em phải không, giống như em dù luyến tiếc nhưng vẫn luôn ước ao anh sớm cưới vợ, sinh con, sớm được hạnh phúc vẹn toàn và thật sự, hạnh phúc hiện hữu chứ k phải là ảo ảnh xa xôi.

Lần đầu tiên, viết về một tình yêu khác, một anh khác ngoài Anh trong blog này, trong cái chốn tự kỷ riêng tư này. Anh ah, rốt cuộc là buồn hay là vui, là may hay là rủi, là định mệnh hay duyên nợ thoáng qua em không biết nữa. Bao nhiêu thời gian là đủ hả anh, đợi chờ bao nhiêu thì đủ, bao lâu để lãng quên, bao lâu để thử thách, bao lâu để biết rằng mình có thuộc về nhau? Em cuối cùng cũng được thỏa mãn rồi, chẳng phải trước giờ vẫn thích đọc những câu chuyện ngược luyến tàn tâm sao, chẳng phải vẫn ước có được một cuộc tình sóng gió và đau thương sao, vì vẫn nghĩ qua được sóng gió, nếm đủ đau thương thì tình mới bền lâu được. Nhưng mà anh ah, đọc truyện thì chỉ khóc 1 chút thôi, cảm giác buồn đau sẽ tan dần theo câu chuyện, nhưng mà bây giờ tự mình nếm trải, tự mình lầm lũi, cô đơn vượt qua từng ngày từng ngày đầy nhung nhớ đau thương em lại ước...giá mà tình mình giản dị, thanh thuần.

Anh ah, lâu lắm rồi mới lại thế này, vô hồn sống, vô hồn làm việc, có hồn sẽ lại đau. Nhiều lúc nghĩ, tình mình đâu đã nặng sâu, kể cả không có vẫn sẽ sống đc mà, cứ như thế này đối mặt với chia ly... chắc là cũng chỉ khóc chút thôi. Nhưng anh ah, đêm đêm chợt tỉnh giấc, thấy điện thoại lặng im chẳng có tin nhắn nào... đau thương tràn về, nhớ nhung giằng xé, mới biết mình chưa bao giờ ngừng đợi chờ, hi vọng. Sáng tỉnh dậy, soi gương mới biết mắt sưng, lẽ nào, đêm qua trong vô thức mà nhớ thương rơi nước mắt. 

Anh ah, em không muốn mất người ta, không muốn buông tay anh ấy, không muốn tình chưa kịp nồng tình đã vội tan. Anh ah, phải làm sao bây giờ, im lặng đợi chờ hay vươn tay nắm lấy. Em thấy lòng mình trống rỗng quá anh ơi.