Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Mấy hôm nay em không nghĩ đến việc mình thích ở HN hay HP nữa, mà em nghĩ, em có thể ở đâu? Em cũng không nghĩ bố mẹ không tin tưởng em hay bố mẹ quá cẩn thận nữa. Có lẽ em tin em không đủ sức để rời vòng tay bố mẹ rồi anh à. Em thấy sợ.
Em của 22 năm trước luôn luôn là con ngoan trò giỏi, luôn được bố mẹ bảo bọc, bạn bè yêu quý, người lớn khen ngợi. Đấy là vì em chỉ quanh quẩn trong trường học, làm gì cũng có bố mẹ sau lưng. Giờ vừa bước chân ra khỏi trường học em đã nhận thấy mình kém cỏi, ngô nghê đến như thế nào. Mới tự đi được nửa bước em đã bị thương rồi anh à.
Em của thời gian trước, nuôi trong mình rất nhiều ước vọng to lớn, tràn ngập tự tin và ý nghĩ mình có thể làm được mọi việc, có thể hiên ngang, rực rỡ đi giữa đường lớn. Nhưng giờ thì khác rồi. Mẹ bảo em của thời gian gần đây không giống em của lúc trước, không còn khí thế của người có thể làm được việc này việc kia nữa, mẹ buồn lắm. Em cũng thấy thế anh ah, em nghĩ có lẽ là ảo giác vây quanh em quá lâu, khiến cho cả mọi người và cả chính em nữa mộng tưởng em có thể làm được việc này việc kia. Nhưng giờ, em bi quan lắm. Lúc trước khi phải chọn lựa sẽ ở đâu, sẽ làm gì, em chỉ đơn giản suy nghĩ, em thích làm gì, em thích ở đâu, ở đâu sẽ vui hơn, thích hơn mà không nghĩ đến em có thể làm được gì, đủ sức ở đâu. Nhưng thôi, nhận ra được là tốt phải không anh, sẽ chấp nhận và dần thích nghi với thực tại.

*ôm anh*

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Đêm dài

Anh ah, ngày mai nữa thôi là em sẽ rời khỏi đây, chẳng biết có quay lại nữa không, quay lại như thế nào, với mục đích gì nữa. Rời đi là tốt, xấu đến đâu em cũng chưa xác định được rõ ràng, đành phải đợi thời gian thôi Anh ah. Nhưng dù sao, ngày mai cũng sẽ kết thúc một giai đoạn trong cuộc đời em, một giai đoạn với những trải nghiệm, những suy nghĩ, những điều mắt thấy tai nghe, những sự việc, con người mà em sẽ không thể nào quên.

Thời gian này đã lơ là Anh thật nhiều, có lẽ trong sáu năm yêu thương Anh, chưa khi nào xa Anh đến như vậy, chẳng thể ngày nào cũng ngồi hàng giờ  nhìn ngắm Anh, thậm chí đã bỏ qua thật nhiều sự việc, nhiều ngày không nhìn Anh. Anh ah, như vậy là yêu Anh vơi đi rồi sao, rồi sẽ như thế mà xa nhau đúng không? Em cũng không biết nữa, đã từ lâu rồi em không tự hỏi những câu hỏi như, em yêu Anh hay không, yêu Anh như thế nào, yêu Anh đến đâu, đến bao giờ... Vẫn là thực tại quan trọng hơn, em vẫn muốn được nhìn thấy Anh mỗi ngày, vẫn muốn quan tâm Anh, vẫn đau lòng thắt ruột với những khó khăn của Anh... chỉ thế thôi có đủ không Anh? Sau này, có lẽ sẽ chẳng thể yêu Anh như đã từng, yêu Anh như cô bé mười tám đôi mươi vô tư lự, sống trong tình yêu thương của mọi người và yêu Anh điên cuồng. Bây giờ trong đầu em phải chứa cả những thứ khác, ngoài Anh , những thứ không muốn để chung một chỗ với Anh, thậm chí cảm giác cũng đã sứt mẻ đi đôi chút rồi. Anh ah, tình yêu của những  năm tháng khác nhau sẽ khác nhau, em của mười tám đôi mươi, với em của hai mấy, ba mấy nhất định khác nhau rất nhiều, nhưng trái tim này chân thành nói với Anh một điều, dù bao nhiêu năm tháng có trôi qua, dù bao nhiêu chuyện bao nhiêu người đến rồi đi, suốt cả cuộc đời em cũng không bao giờ quên Anh. Những năm tháng khác nhau, yêu Anh theo những cách khác nhau, nhưng tuyệt đối là thành thật, chân tình, Anh mãi là tuổi thanh xuân của em, yêu Anh.